Bạn trẻ thân mến!
Khi tôi bắt đầu viết những dòng này cho bạn thì đất trời quê hương đang vào Xuân. Khúc ca “Xuân và tuổi trẻ” của La Hối vang lên trong đầu tôi… Đúng là tuổi trẻ, tuổi đang lớn, tuổi của Mùa xuân, tuổi vào đời… tuổi thật đẹp và có nhiều điều để nói. Tôi “bổng dưng muốn viết” cho bạn một điều gì đó, và để bắt đầu, tôi kể hầu bạn một chuyện...
…Vào ngày làm việc cuối cùng, Thượng đế đã tạo ra con người. ...Chàng Adam đẹp trai bừng mắt nhìn vẻ đẹp vạn vật quanh mình. Chàng vui sướng bước vào cuộc đời xinh tươi muôn màu. Nhưng, chẳng mấy chốc, trên gương mặt chàng Adam hiện lên một thoáng buồn vì biết rằng mình chỉ sống được 20 năm. Chàng than rằng:
- “Thượng đế ơi, sao Ngài lại cho con cuộc đời ngắn ngủi thế?”.
Thượng đế im lặng.
Chú ngựa đang đứng bên cạnh nghe người than thở, bèn lên tiếng:
- “Thượng đế ơi, tội nghiệp cho anh người, bạn của con. Anh đẹp trai và khoẻ mạnh như vậy mà chỉ sống 20 năm. Phần con xấu xí vậy, Ngài lại cho đến 100 năm. Thôi, con xin hiến phần nữa cuộc đời con cho anh người!”
Thượng đế gật đầu.
Chú chó từ nãy giờ nằm bên chân người cũng góp tiếng:
- “Phần con, 40 năm cuộc đời dài quá! Con xin hiến cho anh người một phần hai”.
Thượng đế có vẻ suy tư.
Trên cành cây phía trước, lắc lư chú khỉ vui nhộn. Chú đề nghị:
- “Ôi Thượng đế tốt bụng, con đang nghĩ đến anh người bạn gần gũi nhất của con với cuộc đời ngắn ngủi mà thương. Con xin tặng anh ấy 10 năm của cuộc đời con”.
Thượng Đế trầm ngâm nghĩ ngợi, và sau một thoáng ngập ngừng, hỏi chàng Adam:
- “Adam con yêu dấu của Ta, con suy nghĩ và lựa chọn thế nào?”.
Chàng nhanh nhẹn đáp:
- “Con bằng lòng với mọi sự và con xin cám ơn lòng tốt của tất cả mọi người! Cuộc đời tươi đẹp làm sao!”
... Kể từ đó, loài người chỉ thực sự sống 20 năm đẹp như Adam, 50 năm chạy đôn chạy đáo như ngựa, 20 năm lục cà lục cựa quanh nhà như chó, 10 năm nhăn nhó và làm trò…như khỉ.
Cuộc đời đau khổ thế sao? Bỏ qua một bên đi! Dù sao, bạn cũng thuộc lớp những người từ 14 đến 18 tuổi, đang sống trong khoảng đời đẹp nhất. Trong mắt mọi người, bạn đang thay đổi từng ngày với dáng vóc, giọng nói, suy tư, cảm xúc. Sức sống mới luôn bừng cháy nơi bản thân bạn. Khối óc bạn mở ra với tất cả những điều mới lạ và những khám phá kỳ diệu nơi mình và nơi vạn vật từng ngày, từng ngày…
Tuy nhiên, phải chân nhận với nhau rằng sự đột phá của tuổi “teen” không luôn luôn trôi chảy như bạn muốn. Nhiều bạn đã cảm thấy “xấu hổ” vì dáng vóc, tóc tai, mặt mũi của mình “không như ý mình”. Có bạn lại “đau đầu” khi muốn biết hết mọi sự trên đời mà không thể “đốt cháy giai đoạn”. Với rất nhiều bạn trẻ khác, dường như thế giới có nhiều điều phi lý và ngu xuẩn lắm. Có thể trong mắt bạn, mọi người xung quanh không hoàn toàn “thông minh”, “tài giỏi” hay “tốt lành” như bạn từng nghĩ. Nhiều điều mà bạn đã một thời đặt niềm tin “không cần suy xét” nay xem ra “không còn giá trị” nữa. Và, còn bao nhiêu điều khác nữa đổi thay trong bạn khi lý trí của bạn tiếp nhận những điều mới lạ, bạn biết phân tích, khái quát, tổng hợp và trừu tượng hoá khi nhìn nhận mọi sự, biến chúng thành hành trang tri thức căn bản để bước chân vào đời.
Điều thường thấy là tuổi của bạn có nhiều biểu hiện “bất thường” về cảm xúc. Hình như con tim của bạn có lý lẽ riêng mà đầu óc không thể hiểu được, nói như Pascal. Sự bùng nổ cảm xúc nơi bạn có thể ở nhiều cung bậc khác nhau: bạn dễ dàng nóng giận, hồi hộp; bạn sợ sệt một điều gì đó không rõ tên hoặc liều lĩnh quá mức vì một lý do “không hợp lý”; bạn “ngỡ ngàng và mơ màng” vì một ánh mắt hay một nụ cười mà chẳng biết nó thật hay hư, vân vân…Nói chung, những dòng cảm xúc đa dạng như vậy diễn ra trong bạn và nhiều lần làm bạn “mất khôn”.
Người ta nói tuổi trẻ “bồng bột”. Bạn có thể gọi đó là thời của “núi lửa”, thời của năng lượng cảm xúc bùng nổ. Và, hầu như mọi người, đều bước qua những chặng đường, những “hiện tượng” như vậy. Chỉ có điều là ba mẹ, người thân trong gia đình, thầy cô… ít khi nói cho bạn biết những gì họ quan sát nơi bạn, vì phần lớn họ nghĩ rằng “chuyện bình thường thôi, ai mà chẳng hiểu ra! Từ từ rồi nó sẽ qua!”. Đúng vậy, bước chuyển tự nhiên và quan trọng này rồi sẽ qua, nhưng sẽ có lúc bạn cảm thấy cô đơn, trống vắng, hoảng hốt, chán chường, muốn “nổi loạn” và “thách thức với cả thế giới” hay co mình lại trong thế giới riêng của bản thân. Bạn phải cảm nghiệm nó trong chính mình với tất cả niềm vui, nỗi buồn, lo âu, hạnh phúc... Dù sao bạn cần chia sẻ và cũng cần được cảm thông từ phía người khác.
Theo thời gian, những cảm xúc hay “kỷ niệm chung chung” sẽ rơi vào quên lãng, nhưng rất nhiều “kinh nghiệm sống” “đẹp” hoặc “đau thương” sẽ để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm hồn và có thể theo ta suốt cuộc đời. Bởi thế, bạn hãy lưu ý đến các cảm xúc tốt đẹp, chân thành, tích cực và tìm cách lớn lên theo những cảm xúc này. Khi bạn chỉ yêu thích người khác vì họ đáp ứng những gì bạn đang cần; khi bạn chỉ ân cần vui vẻ với những ai thuận theo ý bạn muốn; khi bạn cau có và giận dữ vì ba mẹ không cho bạn ra đường lang thang đêm hôm khuya khoắt; khi bạn “xử” với bạn bè với “luật rừng” chỉ vì họ nhìn bạn với ánh mắt “lạ”; khi bạn thay đổi lòng dạ và “hứa Cuội” chỉ vì bạn “thích làm thế cho vui”; khi bạn “vô cảm, vô tư” với những đau đớn, mất mát, bất hạnh của những người xung quanh… bạn vẫn mãi là “trẻ con”.
Bạn thân mến! Mỗi chúng ta đều mong ước được người khác lắng nghe, được yêu thương, được trân trọng. Bạn cảm thấy vui khi ai đó mỉm cười chào hỏi bạn. Bạn cảm thấy hạnh phúc khi có người bên cạnh cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn với mình. Bạn cảm thấy lòng bình yên khi được an ủi, được tha thứ, được khích lệ, cảm thông và nâng đỡ. Để có được những điều này, chắc chắn bạn phải trải qua kinh nghiệm “đủ mọi màu sắc”. Hãy nhớ luôn “quy tắc vàng” này: Điều gì bạn muốn người khác làm cho mình, hãy làm cho họ (xem Lc 6, 31).
Chúc bạn sống những năm đẹp nhất của đời người, biết ngẩng cao đầu để nhìn thế giới, biết vươn tới những chân trời ước mơ xa hơn, cao hơn, rộng cho một cuộc đời tươi đẹp hơn với “trái tim trên bàn tay”: Yêu thương và hành động!
(Lê An Phong,SDB – Xuân Quý Tỵ)