Bạn trẻ thân mến. Văn chương chẳng phải nghề của tôi, và lâu
rồi, vì công việc, tôi đã bỏ cả việc đọc thơ ca. Không biết tại sao lúc này tự
nhiên lại có chút “hứng khởi văn chương”! Bỗng dưng, khi phải viết mấy dòng tản
mạn này cho bạn, tôi bỗng nhớ lại mấy vần thơ lãng mạn về màu thời gian:
Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh.
Đây là mấy câu thơ trích từ bài thờ “Màu Thời Gian” của Tác
giả Đoàn Phú Tứ. Hai tác giả Hoài Thanh và Hoài Chân đã viết Lời
bình như sau: “Người Pháp thường bảo
thời gian màu xanh. Nhưng thi nhân nhớ lại thời xưa, hồi người đương yêu, cứ
thấy màu thời gian tím ngát vì người riêng thích một thứ hoa tím, và màu hoa
lẩn với người yêu. Hương thời gian là hương thứ hoa kia mà cũng là hương yêu,
một thứ tình yêu qua đã lâu rồi, nên chỉ thấy thanh sạch, nhẹ nhàng” (trích
Thi Nhân Việt Nam).
Không biết bạn thì sao, riêng tôi, khi nghĩ về thời gian,
luôn cảm thấy lòng mình xúc động lạ thường.
Thật vậy, chỉ cần nghĩ đến một quá khứ mà mình đã trải qua,
nghĩ đến những giây phút hiện tại với bao nhiêu điều vui buồn lẫn lộn; hay nghĩ
đến một tương lai mà thực ra không xa xôi gì, chỉ là “ngày mai” thôi, một ngày
kế tiếp của ngày hôm nay mà nhiều khi ngày mai không bao giờ đến một cách trọn
vẹn vì một lỗi lầm nào đó của mình.
Nghe như thế chắc bạn bạn sẽ nghĩ ngay rằng: “Ôi dào, triết
lý làm gì cho mệt, cứ sống đi cho nó xong, tính thời gian làm gì cho mệt!”. Tôi
cũng như bạn thôi, triết lý làm chi cho mệt, “ngày nào có sự đau khổ của ngày
ấy”. Sống được tới đâu, mừng tới đấy! Nhưng mọi sự hình như không đơn giản chỉ
là “quên đi thì dễ sống”. Đúng vậy, nghĩ đến là mệt thật khi mình còn trẻ
trung, yêu đời, sức lực trào tràn, mọi sự còn ở phía trước, nơi một tương lai
rạng rỡ. Chẳng ai muốn làm ông cụ hay bà cụ “non” để triết lý với mọi người về
thời gian và cuộc đời. Nhưng, ta không thể không nghĩ đến các mốc giới hạn về
thời gian của cuộc đời mình được. Ta phải suy nghĩ thôi, khi mình bắt đầu qua
khỏi tuổi “teen”, khi tốt nghiệp đại học, khi lập gia đình, khi đưa con đầu
lòng của mình đến lớp Mầm non, hay khi nhìn thấy những sợi tóc bạc đầu tiên bên
thái dương, hay những nếp nhăn dưới đuôi mắt của người mình thương…
Không biết bạn nghĩ sao về thời gian, riêng tôi, tôi thấy sợ
vì thời gian trôi qua nhanh quá!
Trong khi mình còn bao nhiêu thứ để làm mà thời gian cứ mỗi
một ngày trôi qua lặng lẽ. Năm tôi 20 tuổi, tôi nghĩ mình có thể làm được mọi
thứ tôi muốn. Lúc tôi đến tuổi tứ tuần, tôi bắt đầu “hoảng lên” vì thấy có
nhiều thứ vẫn là ước mơ và còn rất xa tầm tay với của mình! Và còn bao nhiêu
điều cần phải làm nữa!
Thời gian nghiệt ngã không chờ một ai, và cuộc đời cũng trôi
qua “khác nào một trống canh thôi”, nói như lời Thánh vịnh 90. Kinh nghiệm của bao
người đi trước một lần nữa khiến tôi phải suy nghĩ về thời gian hay về “vốn
liếng thời gian” nơi chính cuộc đời mình: “Tính tuổi thọ trong ngoài bảy chục,
mạnh giỏi chăng là được tám mươi, mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khổ, cuộc
đời thấm thoát chúng con đã khuất rồi”. Tác giả của Thánh vịnh đã suy nghĩ về
sự giới hạn ấy của đời người và cầu xin: “Lạy Chúa xin dạy chúng con đếm tháng
ngày mình sống, ngõ hầu tâm trí được khôn ngoan”. Có lẽ tác giả của Thánh vịnh
này muốn nói với chúng ta rằng thời gian có sự khởi đầu và có lúc kết thúc.
Cuộc đời con người bắt đầu khi ta sinh ra và chắc chắn sẽ có lúc kết thúc. Cuộc
đời con người ngắn ngủi, nên cần phải sống cách khôn ngoan; nghĩa là biết lợi
dụng đúng mức thời gian đó để làm điều thiện, để hưởng những lợi ích của đời
sống hiện tại theo đúng ý của Thiên Chúa.
Không biết bạn nghĩ gì hay bạn có lo sợ khi thời gian trôi
qua không; riêng tôi, giữa bao nhiêu cảm xúc buồn vui lẫn lộn với tháng năm đời
mình, đang dần dần nghiệm ra rằng: Thời gian, với những giới hạn nghiệt ngã nơi
từng thời khắc của cuộc sống, vẫn luôn mang giá trị của một sự giới hạn cần
thiết. Ta biết rằng mình sẽ bước đi trong đời này với từng đó năm tháng, ngày
giờ. Ta biết rằng với từng đó thời gian, mình chỉ có thể và trong khả thể làm được
vài việc có ý nghĩa. Nếu vậy thì việc “đếm tháng ngày mình sống” có lẽ chẳng là
điều gì đáng buồn, nhưng là cơ hội để mình biết trân quý những khoảnh khắc có
một không hai trong đời mình.
Xin bạn đừng nghĩ là tôi triết lý vớ vẫn; chỉ mong bạn đồng
cảm với tôi và với bao nhiêu người “có tuổi” khác đang lẩm nhẩm tính tháng ngày
mình đã sống đấy thôi! Và khi nghĩ về quá khứ hiện tại hay tương lai, có người
vui, có người buồn đấy bạn ạ! Tôi tin là bạn hiểu được lý do tại sao, và tôi luôn
cầu mong cho bạn vui tươi, biết vượt qua cây cầu thời gian mà không chút mệt
mõi hay hãi sợ.
(Lê An Phong, SDB)
No comments:
Post a Comment