Tin mừng Luca (Lc 1, 39-45):
Người môn đệ Chúa với
khoé nhìn “tha nhân là người được Chúa chúc phúc”
Tuần thứ IV Mùa
vọng, chúng ta chiêm ngắm Khuôn mặt Mẹ Maria và những tâm tình nhân hậu của Mẹ
với người khác, qua tường thuật Tin mừng của Thánh Luca về việc Mẹ đi thăm bà
Elisabeth.
Cuộc sống của
chúng ta là những cuộc gặp gỡ nhiều người, nhiều nơi, nhiều lúc, nhiều sắc thái
và nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Cuộc gặp gỡ của Maria và Elisabeth khá đặc
biệt, theo lời tường thuật của Luca. Họ là hai người phụ nữ - lớp người thuộc vào
hạng không mấy quan trọng trong xã hội thời đó. Một điều đặc biệt hơn nữa, nếu
chúng ta nhìn dưới góc độ văn hóa, tôn giáo và xã hội: Maria, cô thiếu nữ chưa
làm đám cưới (dù đã đính hôn, nhưng Giuse chưa rước cô về nhà để chung sống),
chưa sống chung mà đã mang thai (có thể bị gán cho tội “không đứng đắn”, phạm
tội ngoại tình và sẽ bị ném đá). Bà Elisabeth, người phụ nữ đã già mà chẳng
sinh con; người đàn bà son sẻ, hiếm muộn có thể bị gán cho số phận không may
mắn, bị sỉ nhục và “bị chúc dữ” (xem St
29,31; 1Sm 1, 10; Is 4,1; Lv 20,20-21; 2Sm 6, 23).
Dưới mắt người
đời thời đó, và theo khóe nhìn tôn giáo và văn hóa Do thái giáo, ít nhất là
chúng ta có thể “giả định”, hai phụ nữ này chẳng có gì để đem ra ca tụng. Hơn
thế, ta phải nói đến chuyện một người sẽ bị đem ra ném đá và người kia có thể được
gọi là “kẻ bị Thiên Chúa chúc dữ”. Điểm đáng nói nữa là chuyện hai người phụ nữ
khi gặp gỡ, họ còn chào và gọi nhau là “đầy ơn phúc”, “được chúc phúc”. Họ muốn
“tung hô nhau” hay tự “xông hương” cho nhau chăng? Họ thật sự “có phúc” không,
và “phúc’ của họ là gì, từ đâu mà có?
Họa hay phúc, ta
có thể đánh giá rất chủ quan và có thể bị sai lệch. Có thể mọi sự sẽ xảy ra như chuyện “Tái ông thất
mã”, và cuộc sống xem ra là là một chuỗi dài của chuyện “phúc bất trùng lai,
họa vô đơn chí”…
Từ câu chuyện của
Maria và Elisabeth, chúng ta có thể nói rằng chỉ có ai là “người trong cuộc”
mới có thể hiểu được mối phúc mà hai người phụ nữ này có được. Đó là điều kỳ
diệu mà Thiên Chúa muốn làm, hay nói
cách khác, là chuyện Thiên Chúa can thiệp
cách đặc biệt vào cuộc đời của họ.
Maria và Elisabeth chính là “những người trong cuộc”, là những người bị “dính
vào chuyện của Thiên Chúa”. Và từ đó, thái độ của hai người phụ nữ ấy càng đặc
biệt hơn khi họ biết nhìn ra hạnh phúc
thật nơi những điều mà người thế gian cho là bất hạnh. Thật thế, chúng ta có thể kể ra những điểm sau:
1 Cả hai người phụ nữ nhận ra thân phận bé mọn
của mình; họ “biết mình” bằng sự khiêm tốn chứ không vì tự ti, mặc cảm. Bởi thế
họ mới có thể reo lên Linh hồn tôi ca
ngợi Đức Chúa, tâm trí tôi hớn hở vui mừng.
2 Họ hiểu
rằng ngay chính nơi sự cùng khốn của mình, Thiên
Chúa đã làm những điều cao trọng. Từ đó họ tuyên xưng rằng Người là Đấng
Quyền năng và danh Người chí
thánh chí tôn, là Đấng trung
tín và giàu lòng yêu thương – Chúa hằng “thương xót những ai kính sợ Người”.
3 Họ tin
rằng những điều cao trọng đã và đang xảy ra cho mình không phải do ý muốn riêng đạt được hay đó là phần thưởng xứng hợp
với công trạng của mình, nhưng là do Thánh
ý Thiên Chúa và lời giao ước tình yêu của Người với nhân loại, qua dân Israel,
với cha ông của họ từ thưở trước.
4 Họ không bận tâm quá nhiều đến chuyện xầm
xì của thế gian về những bất hạnh của riêng mình cho bằng phó thác tất cả mọi sự vào tình yêu thương, lòng trung
tín và sự công minh của Thiên Chúa từ
đời nọ trải qua đời kia.
Mẹ Maria và bà
Elisabeth đã nhìn nhau và nhận ra nơi mỗi người hồng ân của Thiên Chúa, rồi gọi
nhau bằng tên gọi của những “người được chúc phúc” hay là “người có phúc”. Còn chúng ta? Khóe nhìn
nào mà chúng ta có được khi hướng tới tha nhân?
Hãy nhìn thực tế
cuộc sống bên ngoài cộng đoàn chúng ta: Khắp nơi đầy dẫy những chuyện ghen
ghét, lọc lừa. Người ta đánh giá nhau dựa vào những gì bên ngoài hay ở “bề nổi”.
Nhiều bạn trẻ đã không dám nhìn vào người khác, vì một cái nhìn bị cho là “đểu”
có thể là nguyên nhân vô duyên nhất gây nên cái chết oan khiên của một mạng
người. Sự đố kị, cạnh tranh, chèn ép có mặt ở khắp nơi… Có lẽ khi con người lấy
tiền tài, vật chất và vẻ hào nhoáng bên ngoài làm thước đo các giá trị và là
mục đích tối thượng thì người ta sẽ nhìn tha nhân với một khóe nhìn tiêu cực: “Tha
nhân là địa ngục của tôi”, nói như triết gia Jean Paul Sartre. Và cứ theo kiểu
như vậy, người đứng trước mặt tôi luôn là “nguy cơ”, chính là “tai họa” và là
“đầu mối của mọi rắc rối” cho tôi! Từ đó, trong các mối tương quan nhân vị, sự
lựa chọn bắt buộc sẽ nhằm vào việc triệt thoái hay hạ bệ lẫn nhau. Khi ta không
còn khả năng nhìn ra được điều tốt lành nơi người khác, thì ta chẳng còn biết
yêu thương hay trân trọng ai cả.
Quay lại nhìn
cuộc sống hằng ngày bên trong mỗi cộng đoàn ki tô hữu, chúng ta có thể thấy
thêm điều gì? Thưa, đó là sự đố kị, tiếng xầm xì, lời trách cứ, chuyện chê bai
cách công khai hay ngấm ngầm và việc xúc phạm đến nhau, sự tự tôn, sự tự ty, óc
bè phái,…Tất cả chính là thuốc độc làm hao mòn, gặm nhấm các phần tử và tàn hại
thân xác mầu nhiệm của Chúa Kitô. Bên trong các cộng đoàn kitô hữu còn có cả
căn bệnh tính toán, so đo thiệt hơn hoặc kiểu hành xử theo chiều hướng khác của
bệnh dửng dưng, vô cảm; của lối sống cá nhân ích kỷ và thiếu trách nhiệm. Đây
là điều mà trước đây Thánh Phaolo đã nhắc nhở các tín hữu trong các cộng đoàn
của ngài, và giờ đây, vẫn còn là một thực tế mà mỗi chúng ta có thể trải
nghiệm.
Như Mẹ Maria, mỗi
chúng ta có thể làm gì? Hãy học biết cách
sống khiêm cung và biết đón nhận cuộc sống như một tặng ân vô giá, là hồng ân được hiệp thông vào Đấng yêu
thương và cũng chính là Cùng Đích cao trọng mà mỗi chúng ta khao khát đạt đến.
Như Mẹ Maria, ta
hãy biết vui mừng vì được Chúa yêu thương,
biết tạ ơn vì được Chúa gọi mời cộng tác với Ngài.
Như Mẹ Maria, chúng ta hãy nhìn anh chị em của
mình bằng ánh mắt khiêm cung và trái tim rộng mở, biết cảm thông và bao dung
hơn khi đón nhận người khác, để nhờ đó ta có thể đọc ra dấu chỉ tình yêu và hồng ân mà Thiên Chúa trao ban cho mỗi người và nơi mọi người; như chính Người “đã
cho mặt trời chiếu sáng trên người lành cũng như trên kẻ dữ” (Mt 5, 45).
Bước vào những
ngày cuối của Mùa Vọng, chúng ta hãy chuẩn bị cùng Mẹ lên đường mang Chúa đến
cho người khác như mang một qua tặng quý giá của tình yêu thương, niềm cảm
thông lớn lao hơn cả cho mọi người giữa thế giới mà tình người đang có nguy cơ
bị hoang mạc hoá.
(Lê An Phong,SDB)