31 January, 2016

Nói với em, người đi tìm ơn gọi của mình




Ơn gọi: một thao thức làm người như bao nhiêu người khác, nhưng đó cũng là một hồng ân mà Chúa ban riêng cho từng người. Ngài muốn tôi hoặc bạn hoặc "một ai đó" từ việc lắng nghe đến việc đáp trả và dấn thân giữa những bộn bề của cuộc sống. Xin chuyển đến bạn một đôi dòng tâm tình của một SDB. (Lê An Phong, SDB)
  
Tôi đã gặp em, người thanh niên với vóc dáng thư sinh và nụ cười hồn nhiên. Em năng động, vui tươi và đầy sức sống mỗi khi xuất hiện trước bè bạn và đám đông. Em điềm nhiên và sâu lắng trong thánh đường tĩnh lặng. Giữa dòng đời tấp nập, em đang đi tìm con đường đích thực của riêng mình để cuộc đời tròn vẹn ý nghĩa. Trong bản thiết kế từ ngàn đời và đầy yêu thương về một thế giới mênh mông tốt lành, Thiên Chúa đã dành sẵn một chỗ cho em, chỉ có ở vị trí đó em mới được cảm nghiệm trong tận thâm sâu: mình là ai trước mặt Chúa và thế giới này.
Tôi đã từng thấy em bị những làn sương trắng thơ mộng che khuất lối đi phía trước. Những vẻ đẹp giả tạo làm em lơ lửng lâng lâng mà chẳng hay biết mình bị cuốn theo chiều gió. Niềm tự hào và kỳ vọng thái quá của gia đình và họ hàng về một người tu sĩ, linh mục tương lai – dù em chưa là thế - như một con dốc xuôi cuốn bước chân em về một hướng. Tôi đã từng thấy em có đêm âm thầm đau khổ và mệt mỏi. Em muốn dừng lại để ngắm nghía một hướng đi khác, vì ở hướng đó, hình như vẫn có Chúa mà con đường thật vừa vặn với bước chân mình. Nhưng để dừng lại thật cần quá nhiều can đảm. Con dốc “kỳ vọng gia đình” quá xuôi, đôi chân nhỏ bé của em cứ thế mà chạy theo chiều dốc. Cũng có khi chính em lại thích ngắm nghía làn sương thơ mộng của những lời tâng bốc, mặc cho nó che khuất con đường đích thực của em. Tiếng Chúa trong lòng không còn là ngôi sao chỉ lối cho em nữa. Vì em đã sợ đem nội tâm đối diện với Ngài.
Tôi lại thấy nụ cười mãn nguyện và tâm đắc của em khi nhìn về con đường tu trì phía trước. Em kiên cường vươn lên và chuyên cần học hỏi, vì em thực đã nghe văng vẳng tiếng Ai Đó gọi em ở phía chân trời sâu xa của một sứ mạng. Thế rồi trên con đường tưởng chừng phẳng lặng và nên thơ, bỗng xuất hiện một ánh mắt đã làm em mất ngủ. Một hình bóng dịu dàng đã thầm lẻn vào những giấc mộng tươi mới của em. Trong hai chữ “dâng hiến”, em bắt đầu phân vân: phải chăng có gì đó cần giữ lại? Những cuộc hò hẹn đã dạy em nỗi sợ hãi một ngày kia sẽ mất mát. Nghĩ về đời tu, em đã nghiệm được thế nào gọi là tiếc nuối. Em lặng lẽ tìm câu trả lời trong vở kịch nội tâm: vẫn xác tín con đường Chúa gọi, nhưng lại mong sao người ấy vẫn đợi chờ mình ở một lối rẽ nào đó của cuộc đời. Em ạ! Đừng ảo tưởng về một con đường không có hy sinh chứ em. Nếu em có thấy đau đớn vì tiếc nuối cuộc tình đẹp, đó là vì em đang sống thực sự hai từ “dâng hiến”. Nếu cho đi mà chẳng mất mát gì thì chỉ là do đã cho đồ thừa thãi. Chúa là người để em đem đổ đồ thừa thôi sao? Can đảm dâng cho Chúa điều quý giá và đẹp đẽ nhất của mình đi em. Em không có lỗi khi con tim mình trót rung động, nhưng đừng ích kỷ mà gieo hy vọng cho người ta, nếu em đã biết rõ mình không thể cùng họ đi chung một lối. Dù có đau khổ, người thật lòng yêu em cũng sẽ không tranh dành với Chúa bao giờ. Cố tình níu kéo chỉ là nhẫn tâm với người chân thành yêu mình.
Rồi một buổi sáng tôi đã thấy em trong nắng mới. Em hăng say và nhiệt tình nhiệt tình việc nhà Chúa, như đoá hướng dương rạng rỡ trước bình minh. Đoá hướng dương đã dâng hiến đầy can đảm mối tình thơ mộng của tuổi thanh xuân để hướng tới ơn gọi. Những buổi trau dồi giáo lý, những ngày ở giảng đường đại học, những buổi văn nghệ và lễ hội… em nổi bật như một con người có triển vọng và đầy sức hút. Em nuôi thật nhiều mơ ước cho tương lai. Em kỳ vọng hơn vào một con đường tu trì sẽ đưa em lên nấc mới của thành công, sẽ khơi dậy những năng khiếu tiềm tàng và đặt vào tay em cơ hội để thi triển. Em cũng không biết nữa, từ khi nào mình đã quên dần những cơ hội tận tuy hy sinh âm thầm. Em lạnh nhạt dần với những giờ kinh nguyện trầm lắng. Trái tim em không còn rung lên cùng nhịp với nỗi lòng của những anh em bình thường và khiêm tốn quanh mình. Những việc phục nơi kín ẩn của cuộc sống sao mà nặng nề và vô nghĩa với em đến thế. Em khát khao phô diễn bản thân trước đám đông hơn, em thích cái cảm giác mà cụm từ “được nể nang” đem lại hơn. Em để Chúa Giê-su khiêm nhường, vác thánh giá và chịu chết ở một nơi xa xôi nào đó. Vì con đường tìm kiếm vinh quang cho bản thân mà em đang đi rất xa vời, không hề có dấu chân Chúa đi qua. Tôi ngạc nhiên nhìn thấy em xa lạ quá, xa lạ với hình ảnh một Chúa Giê-su vâng phục và sống cho tha nhân, nhất là những người nghèo khổ, thất vọng… vì vinh danh Chúa Cha. Con đường tu trì không hứa hẹn gì ngoài việc giúp em nên giống Chúa Giê-su mỗi ngày thôi em ạ. Mà Chúa Giê-su quên mình phục vụ chứ có tìm vinh quang cho mình bao giờ đâu em?
Em, một thanh niên đáng mến và cầu tiến! Tôi đã gặp em giữa xô bồ cuộc sống và nội tâm em. Tôi yêu mến em và muốn nói nhiều điều với em. Chúa yêu thương em và có một ơn gọi cho riêng em đó. Em cần lắng nghe tiếng gọi ấy trong cầu nguyện, trong bổn phận và trong từng kinh nghiệm sống với người khác, bằng thái độ khiêm tốn và đầy đức tin. Em đừng sợ mình mất mát gì cả. Nếu có sợ, thì điều đáng sợ nhất là mất Chúa trong tâm hồn.
(Phan Trần Thái, SDB)

No comments:

Post a Comment