Tản mạn về Ơn gọi trong Năm Thánh Linh Mục:
Thư viết cho người bạn cũ.
Thư viết cho người bạn cũ.
Nhiều lần, trong quán cà phê vỉa hè, bạn và tôi tranh luận với nhau về cuộc sống và ý nghĩa của đời người như những “ông cụ non”. Tôi nhớ là có nhiều lúc mọi người đều “bí rị” và chúng ta …hẹn gặp lại lần khác. Thoáng một chốc mà đã trôi qua gần nữa đời người!
Không biết lúc này bạn đang làm gì nhỉ? Xem tivi, cưỡi xe máy trên phố đông người qua lại, ngồi quán cà phê tâm sự với người quen, hay nâng ly chung vui với đồng nghiệp, hay ở nhà giúp vợ một tay nhặt rau nấu cơm và lo cho con cái đi học? Dù đi đâu hay làm gì đi nữa, tôi cũng cầu mong Chúa luôn giữ gìn bạn.
Có lần bạn hỏi tôi vì sao đi tu, tôi ấm ớ không trả lời được. Mà khó thật! Nếu bảo đi tu để phụng sự Chúa và anh em: cao siêu quá vì tôi trước đó vốn không quen suy nghĩ đạo đức như vậy. Nếu nói đi tu để kiếm một hướng đi “chắc ăn” cho tương lai: thực dụng và tầm thường quá vì tôi còn trai trẻ thiếu chi cơ hội để đổi đời, với lại người ta có bao nhiêu cách để làm giầu và “phất” lên dễ dàng hơn đi tu chứ! Hơn thế nữa, của Xê-da phải trả cho Xê-da, của Thiên Chúa thì cũng hãy lo trả lại cho Ngài, khốn thay kẻ nào cứ nhập nhằng giữa chuyện vay trả ấy! Tôi đi tu vì cảm thấy mình bị thôi thúc bởi lời mời gọi “một Ai đó” rằng “Hãy theo Ta!”. Tiếng gọi đó không giống “tiếng sét ái tình” mà là một lời mời gọi, ban đầu vẫn còn mơ hồ lắm, nhưng dần dần tiếng gọi ấy ngày một mạnh hơn.
Đến giờ này, sau một vài năm sống đời tu và nhiều lần chất vấn lòng mình, tôi mới bắt đầu nghiệm ra nhiều hơn sự kỳ diệu của ƠN GỌI: sự cao vời, thiêng liêng của thánh ý Thiên Chúa và những bất toàn, tầm thường, trần tục nơi con người. Xem ra hai điều trên mâu thuẫn quá nhưng cả hai lại đan dệt vào nhau nơi mỗi ơn gọi.
Ơn gọi cao siêu và khó hiểu lắm! Có nhiều lớp đàn anh đi trước đã rất say sưa, siêng năng, nhiệt tình, ao ước trở nên linh mục, tu sĩ thánh thiện nhưng không trọn vẹn ước mơ vì nhiều lý do khác nhau, nên lại phải “nhọc nhằn lăn lộn với đời” mà lòng vẫn cứ thao thức khôn nguôi. Có người lại muốn rủ áo ra đi, nhưng “bị” Chúa gọi ở lại để tiếp tục vác thánh giá mỗi ngày mà theo Ngài, rồi nhiều khi cứ phải tự vấn: “Sao Chúa lại gọi mình nhỉ?”. Đúng là có nhiều kẻ được gọi nhưng được chọn thì lại ít. Có nhiều anh chàng đã hiên ngang ngồi vào bàn tiệc nhưng lại quên rằng mình không có cái áo đi dự tiệc, và thế là bị đuổi cổ ra ngoài. Như thế cũng đủ biết rằng Chúa có cách hành xử riêng của Ngài và khi đã yêu thương và kêu gọi ai thì Ngài không bao giờ hối tiếc. Thật khó hiểu chuyện Chúa làm trên trời cũng như dưới đất vậy!
Ơn gọi đắt giá lắm! Cả gia tài kếch sù bị đòi phải bán đi cho người nghèo mà chưa chắc đã mua được một chút gì; phải gác lại một bên gia đình, công việc, vui thú với bạn bè; hy sinh những may mắn và những gì có vẻ chắc chắn mà mình có được để bắt đầu những cuộc phiêu lưu mới mà chẳng ai biết sẽ kết thúc ra sao… Nhiều khi người ta cũng phải lần mò trong “đêm tối của đời tu” khi bị nghi kỵ, hiểu lầm, bị cho là bất bình thường, khờ dại, và bị trăm chiều thử thách. Nhiều khi cũng phải ngước mắt nhìn lên trời mà kêu cứu Chúa, mà hình như Ngài không nghe hay là Ngài thích im lặng!
Những người thích đùa lại bảo rằng: hãy tưởng tượng xem hàng trăm hàng triệu người cứ kêu gào lên thế thì Chúa làm sao mà giải quyết một lượt, hãy để cho Ngài một chút thời gian chứ! Xem ra Chúa cũng có cái kiểu làm việc “quan liêu” quá nhỉ?May thay Chúa không bao giờ bỏ rơi một ai cả, vì “khi ít khi nhiều khi nào cũng có”, người ta đều có thể tìm thấy sự an ủi nơi Ngài. Bù lại những hy sinh nho nhỏ khi “chọn Chúa là gia nghiệp”, nếu Ngài không ban cho một lô “độc đắc” như được làm ông này ông nọ, thì cũng cho một “lô an ủi” như: có thêm nhiều bạn bè mới khắp nơi, quen biết nhiều người hảo tâm, nhiều anh em, thầy dạy, và bao nhiêu cuộc gặp gỡ lạ lùng khác - khi mọi người, tây, tàu, mắt xanh hay mũi tẹt, dù chưa bao giờ quen biết - trở thành thân thiện như “người nhà của Chúa Kitô”.
Kể ra “tu cũng là cõi phúc” thật sự đấy ban ạ, và vì những điều này mà nhiều lần một vài người “tỏ ra ghen tỵ” nói rằng “đi tu sướng hơn ở đời” vì “tình là giây oan”! (Thế mà ai cũng thích chọn …cái “dây oan” ấy mới lạ chứ! Thôi thì làm ông cố các cha hay các chị cũng tốt vậy!)
Thử nhìn lại một chút về lời đáp trả của chính mình, tôi cảm thấy áy náy trong lòng khi phải chia sẻ với bạn những điều này vì thấy mình sống bất xứng quá với những gì được lãnh nhận và những gì mình lựa chọn. Thật vậy, tôi chưa bao giờ dám khẳng định một cách chắc chắn là sẽ trung thành cho đến phút cuối đời dù luôn mơ ước như vậy. Các bậc tiền bối khôn ngoan hơn thì bảo rằng: Cũng đúng thôi, hãy thận trọng đừng ba hoa sớm quá, vì “khôn ba năm dại một giờ” đấy! Ai mà chẳng biết mình bất toàn và thân phận mỏng dòn. Sự cám dỗ lại luôn trá hình dưới vẻ mặt tươi đẹp, hấp dẫn và ngọt ngào, vì thế cần phải biết sống khôn ngoan và thận trọng luôn! Hãy đợi đến giây phút cuối đời khi nhắm mắt xuôi tay để nói rằng: giờ đây tôi đã hoàn tất hành trình ơn gọi của mình! Mà điều này không đồng nghĩa với việc sống ươn lười hay cho qua ngày. Con người ta cần phải hoàn thiện chính mình qua quyết định từng ngày đấy chứ! Bạn hãy cầu nguyện cho tôi luôn hiểu và sống điều này!
Tôi dễ chán nãn và buông xuôi khi mọi sự không theo ý mình. Tôi sợ sự dấn thân đến cùng và ngán ngẫm những mệt nhọc trong công việc bổn phận hằng ngày. Các bậc tiền bối bảo tôi rằng: chuyện thường xảy ra thôi, “C’est la vie”! Nếu cứ đặt hy vọng và mọi sự vào tài khéo của mình, vào những tính toán vụ lợi của con người thì người ta sẽ tiếp tục trôi đi và buông xuôi vì thất bại. Đi tu và chọn Chúa làm bạn đời mà không biết cầu nguyện và gắn bó với Ngài thì sẽ còn chán nản mãi thôi!
Tôi sợ cuộc sống cứ lặp đi lặp lại theo chương trình, kế hoạch giờ giấc như kinh kệ lễ lạc như một điều gì đó thật nhàm chán, dẫu biết rằng đó là điều tốt và cần thiêt. Các bậc tiền bối khôn ngoan hơn thì nói rằng chỉ ai biết sống trong trật tự và có tổ chức mới có thể chu toàn sứ mệnh được giao phó và hoàn thiện chính nhân cách của mình. Cũng đúng thôi, vì tạo vật vốn dĩ được Chúa tạo dựng và ban cho sự hiện hữu trong trật tự, theo nguyên tắc hòa hợp hỗ tương và có tổ chức từ trong ra ngoài. Người ta sẽ tìm thấy sự hài hòa của tòan bộ đời sống trong trật tự và tổ chức hơn là trong sự ngẫu hứng và tùy tiện.
Đúng là dù ở đâu làm gì, cuộc sống của bạn và tôi luôn cần sự nổ lực không ngừng. Tôi cảm thấy rằng khi mình muốn dừng lại, dù chỉ làm một phút giây ngắn thôi, là mình đã bắt đầu tụt hậu rồi. Đây là một cuộc chạy đua nước rút để làm người thực thụ và hoàn thiện “như Cha trên trời là Đấng Toàn Thiện”.
Văng vẳng đâu đây bên tai tôi lời của một bậc tiền bối mà tôi ngưỡng mộ:
“Lạy Chúa, con không đợi chờ,
con quyết sống phút hiện tại,
và làm cho nó đầy tình thương,
vì chấm này nối tiếp chấm kia,
ngàn vạn chấm thành một đường dài.
Phút này nối tiếp phút kia,
muôn triệu phút thành một đời sống.
Chấm mỗi chấm cho đúng, đời sẽ đẹp.
Sống mỗi phút cho tốt, đời sẽ thánh.”
(Hồng y F.X. Nguyễn văn Thuận)
Hy vọng là bạn và tôi lại tiếp tục viết tiếp trang sử đời mình bằng mỗi chấm nhỏ, mỗi phút giây xem ra không quan trọng gì, nhưng luôn là những thành tố quan trọng để kết dệt nên lịch sử một cuộc đời nơi mỗi con người. Chào bạn và chúc mọi sự tốt lành.(Lê An Phong, SDB)
No comments:
Post a Comment