Nghe Lời Chúa Trích Tin mừng theo Thánh Gioan (Ga 11,
3-45)
Chia sẻ
1. Sống trong hy vọng nhờ niềm tin vào
Đấng là Sự Sống
Chúng ta vừa
lắng nghe tường thuật của Tin mừng Gioan. Có một đoạn hàm chứa thông điệp mang
nhiều ý nghĩa và là điều giúp chúng ta suy niệm trong tháng 11 này, khi suy niệm
về “các sự sau”: “Ðến nơi, Chúa Giêsu thấy Lazaro đã được an táng bốn ngày rồi.
Khi hay tin Chúa Giêsu đến, Martha đi đón Người, còn Maria vẫn ngồi nhà. Martha
thưa Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, nếu Thầy có mặt ở đây thì em con không chết. Tuy
nhiên, ngay cả bây giờ, con biết Thầy xin gì cùng Thiên Chúa, Thiên Chúa cũng sẽ
ban cho Thầy”. Chúa Giêsu nói: “Em con sẽ sống lại”. Martha thưa: “Con
biết ngày tận thế, khi kẻ chết sống lại, thì em con cũng sẽ sống lại”.
Chúa Giêsu nói: “Ta là sự sống lại và là sự sống. Ai tin Ta, dầu có chết cũng sẽ được sống.
Và kẻ nào sống mà tin Ta, sẽ không chết bao giờ. Con có tin điều đó không?”
Bà thưa: “Thưa Thầy: vâng, con đã tin Thầy là Ðấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống
đã đến trong thế gian” (Ga 11,17-27).
Đức Giêsu nói với Martha, người chị của Lazaro rằng:
“Ta là sự sống lại và là
sự sống. Ai tin Ta, dầu có chết cũng sẽ được sống. Và kẻ nào sống mà tin Ta, sẽ
không chết bao giờ.” Lời này vang lên nơi nhà của Martha và Maria,
trong hoàn cảnh đau thương và tang chế. Ladarô, người bạn của Giêsu, người em
của Martha và Maria đã chết. Cái chết cướp đi tất cả. Cái chết làm khựng lại
mọi sự. Cái chết là sự “ám ảnh” khủng khiếp hơn hết mọi sự dữ, và chỉ cần nghĩ
đến cái chết, ai cũng phải mềm lòng và không khỏi băn khoăn.
Chúa Giê su nói rằng Ngài là Sự sống lại. Ai tin vào Ngài thì dù đã
chết cũng sẽ được sống. Lời của Chúa Giêsu không phải là một lời an ủi mà là
một câu tuyên bố chẳng “dễ nghe” chút nào trong hoàn cảnh tang chế! Chính
Martha đã đáp lại, dù với sự xác tín, nhưng phảng phất đâu đó một chút buồn liên
quan đến “hy vọng sau cùng” khó tiếp chạm trong giờ phút ấy: “Vâng, con biết
(và con tin) rằng vào ngày tận thế, khi kẻ chết sống lại, thì em con cũng sẽ sống. Còn bây giờ, dù sao
cũng còn đó chuyện đáng buồn và khó chấp nhận cũng như khó thay đổi là chuyện “em
con đã chết”. Với tầm nhìn của người trần mắt thịt, con hy vọng và trông chờ “ngày
đó sẽ đến”. Nhưng bây giờ, đâu là câu trả lời và đâu là tia hy vọng cho biến cố
đau buồn này?
Chúa Giêsu hiểu rõ tâm tình của Martha,
và câu hỏi của Ngài đánh vào ‘điểm huyệt’: “Con có tin điều đó không?”. Chúng
ta cũng vẫn thường có những nghi nan khi đứng trước những vấn nạn của cuộc
sống, nhất là khi mọi sự xảy ra vượt qua tầm kiểm soát của ta. Lúc đó, chúng ta
chỉ còn biết trông chờ “phép lạ”. Đúng vậy, đó là hy vọng sau cùng, là lối thoát
hiểm còn lại cho tình trạng mắc kẹt giữa bao vấn nạn. Mà có đúng là Đức Tin sẽ
cứu nguy ta không? Như bao nhiêu lần đã xảy ra các phép lạ theo các tường thuật
Tin mừng, câu trả lời là Đức Tin sẽ làm điểm tựa, sẽ là bản lề xoay chuyển mọi
tình thế. “Lòng Tin đã cứu chữa con” – Câu nói “truyền thống” của Chúa Giê su
sau mỗi phép lạ là một “khẳng định”rõ ràng.
Phép lạ cũng đã xảy ra trước cửa mộ của
Lazarô. Cùng với Đức Tin, với tất cả tình yêu thương mà Đức Giêsu dành cho con
người, với lời nguyện cầu và sự phó thác vào Thiên Chúa Cha, Chúa Giêsu đã kéo
Ladarô ra khỏi mồ! Lời của Chúa Giêsu với năng quyền của “Đấng Hoàn toàn thuộc
về Chúa Cha” đã thể hiện sức mạnh, đã chiến thắng thần chết và đem lại sự sống.
Một con người được sống lại: một phép
lạ. Nhưng, tin vào logic của tình yêu hay của niềm hy vọng không phải là điều
dễ dàng. Ngay đối với cả những người vẫn tuyên xưng Đức tin, sự hợp lý của niềm
tin vào Đấng đã sống lại cũng khó mà chấp nhận vì rào cản của những biến cố đau
thương vẫn còn xảy ra trong cuộc đời. Nhưng phải hiểu logic này theo một chiều
kích khác. Bao nhiêu lần chúng ta đã chứng kiến những “cuộc sống lại” của anh
chị em mình, khi một con người được người khác đón nhận đón nhận dù họ đã vấp
ngã sa lầy, khi lòng tốt của con người chiến thắng sự tàn bạo, khi tình yêu
chiến thắng hận thù, hòa bình chiến thắng chiến tranh, tha thứ chiến thắng ghét
ghen, khi ân sủng chiến thắng tội lỗi.
Trong hoàn cảnh đau thương của gia đình
Martha và Maria, Đức Giêsu đã đến để viếng thăm, chia buồn và để an ủi. Nhưng
còn hơn thế nữa, Ngài đến đem lại sự
sống cho người đã chết và niềm vui, niềm hy vọng cho người đang sống. Ngài
chính là Đấng đã mang lại niềm hy vọng cho con người. Thánh Phao-lô đã
khẳng định mạnh mẽ chân lý này khi ngài nói với tín hữu Côrintô và nói với
chúng ta: Nếu Đức Kitô không sống lại, thì lòng tin của chúng ta thật hão huyền,
chúng ta sẽ chết trong tội lỗi của chúng ta, còn những người đã chết cũng bị
tiêu vong. Nhưng Đức Kitô đã sống lại để mở đường cho chúng ta. Nếu chúng ta
tin vào Đức Kitô, chúng ta cũng được Thiên Chúa cho sống lại (xem 1 Côrintô 15,
14 – 22).
Lời của Chúa Giêsu còn vang vọng: Thầy
là sự sống lại và là sự sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải
chết. Mọi người có tin thế không ? Chúng ta là những người đang sống (nói
cách khác là “sẽ chết”). Nếu chúng ta tin vào Chúa Giêsu thì sẽ không bao giờ
phải chết, đúng thật vậy chăng? Đúng thế, sự sống trong tình yêu, nhờ chân lý, nhờ
hồng ân và trong niềm tin vào Giêsu sẽ không có lúc kết thúc, và chẳng một sức
mạnh nào, quỷ dữ hay thần chết nào có thể cướp mất (xem Rm 8, 31-39). Sự sống
trong niềm tin vào Đấng Phục sinh, như lời một bài hát trong các thánh lễ an
táng, “chỉ thay đổi mà không mất đi”. Và ngay cả Sự chết trong ánh sáng của Đức
Tin không còn là một dấu chấm than đau buồn, không là dấu phẩy đứt quãng, cũng
không là một dấu chấm hết, mà là một điểm
chuyển tiếp của cuộc hành trình dài về đến chổ nghỉ ngơi trong cung lòng
của Thiên Chúa tình yêu như lời Thánh Agustino.
2. Chuyện sống chết với niềm Tin bây giờ chúng ta phải nói sao
đây trong thế giới này ?
Có một câu ngạn ngữ phương tây nói rằng : Sống không mục đích là một cái
chết trước kỳ hạn. Sống với mục đích tầm thường là một cơn hấp hối. Mục
đích thế nào là cao thượng hay thấp hèn cũng là chuyện gây tranh cãi. Nhưng với
chúng ta, như những con người với xác phàm yếu đuối được cứu chuộc, những kitô
hữu được mời gọi sống có mục đích và sống với mục đích cao đẹp theo lối mà
Thánh Phaolo gọi đó là Sống theo Thần
Khí
“Những
ai sống theo tính xác thịt, thì hướng về những gì thuộc tính xác thịt; còn
những ai sống theo Thần Khí, thì hướng về những gì thuộc Thần Khí. Hướng đi của
tính xác thịt là sự chết, còn hướng đi của Thần Khí là sự sống và bình an. Thật
vậy, hướng đi của tính xác thịt là phản nghịch cùng Thiên Chúa, vì tính xác
thịt không phục tùng luật của Thiên Chúa, mà cũng không thể phục tùng được.
Những ai bị tính xác thịt chi phối thì không thể vừa lòng Thiên Chúa. Nhưng anh
em không bị tính xác thịt chi phối, mà được Thần Khí chi phối, bởi vì Thần Khí
của Thiên Chúa ngự trong anh em. Ai không có Thần Khí của Ðức Kitô, thì không
thuộc về Ðức Kitô. Nhưng nếu Ðức Kitô ở trong anh em, thì dầu thân xác anh em
có phải chết vì tội đã phạm, Thần Khí cũng ban cho anh em được sống, vì anh em
đã được trở nên công chính. Lại nữa, nếu
Thần Khí ngự trong anh em, Thần Khí của Ðấng đã làm cho Ðức Giêsu sống lại từ
cõi chết, thì Ðấng đã làm cho Ðức Giêsu sống lại từ cõi chết, cũng sẽ dùng Thần
Khí của Người đang ngự trong anh em, mà làm cho thân xác của anh em được sự
sống mới. Vậy thưa anh em, chúng ta mang nợ, không phải mang nợ đối với
tính xác thịt, để phải sống theo tính xác thịt. Vì nếu anh em sống theo tính
xác thịt, anh em sẽ phải chết; nhưng nếu nhờ Thần Khí, anh em diệt trừ những
hành vi của con người ích kỷ nơi anh em, thì anh em sẽ được sống (Rm 8, 5-12).
3. Câu chuyện kể và một lý do để hy vọng
“Chiếc lá cuối cùng” của O. Henry
(1862-1910)
Sue và Johnsy là hai nữ họa sĩ trẻ sống
trong một khu nhà trọ. Cụ Behrman là một họa sĩ già cũng sống ở đó; cả đời cụ
khao khát vẽ được một kiệt tác nhưng chưa thực hiện được. Mùa đông năm ấy,
Johnsy bị bệnh sưng phổi rất nặng. Bệnh tật khiến cô tuyệt vọng và nghĩ rằng
khi chiếc lá cuối cùng của cây nho dại mọc bên cạnh bờ tường đối diện với phòng
trọ của cô rụng xuống sẽ là lúc mình lìa đời. Sue vô cùng lo lắng và hết lòng
chạy chữa cho bạn mình nhưng vô ích, vì Johnsy đã mất hy vọng và kiệt quệ tinh
thần.
Biết được ý nghĩ bất thường đó của
Johnsy, cụ Behrman đã âm thầm thức suốt đêm đông mưa gió lạnh lẽo để vẽ một chiếc
lá nho dại lên bức tường đối diện với căn phòng của Johnsy. Chiếc lá cuối cùng
đã không rụng trong đêm bão lớn khiến Johnsy nghĩ lại, cô hy vọng và muốn được
sống. Tuy nhiên, cụ Behrman lại chết vì sưng phổi nặng sau một đêm đội mưa đội
gió để vẽ hình chiếc lá cuối cùng lên tường nhằm cứu Johnsy.
Niềm hy vọng và sức mạnh của cô Johnsy gắn
với chiếc lá cuối cùng. Cuộc đời và sự sống cũng như niềm hy vọng của cô mong
manh quá. May mà cô còn có nhiều người tốt bụng đỡ nâng. Bao bạn trẻ ngày nay
cũng đang sống trong hy vọng mong manh như thế và chổ cho họ bám víu càng trở
nên hiếm hoi, khi không có ai dám hy sinh để vẽ cho họ “chiếc lá cuối cùng”
trên bờ tường cho họ còn hy vọng.
4. Với chúng ta giờ đây, đâu là lối thiêng phải đi với Đấng Phục sinh?
Trong sứ điệp ngày
Giới Trẻ Thế Giới năm 1996, Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã khuyên các bạn
trẻ như sau: “Hãy trở nên những ngôn sứ của sự
sống và tình thương, những ngôn sứ của niềm vui. Hiện nay tuy nhân loại ngày
càng văn minh hơn. Nhưng vẫn có nhiều bóng tối của sự chết như: chiến tranh,
đói kém, phá thai, tự tử, aids, ám sát, đặt mìn, tai nạn giao thông… Những cái
chết về thể xác phản ảnh một cái chết nguy hiểm hơn. Đó là cái chết của Tình
Yêu trong lòng con người! Cái chết ấy sẽ thắng thế khi con người sống buông
thả, chán chường và khép kín trong sự ích kỷ. Nhưng chúng ta có Đức Giêsu là
“Sự Sống Lại và là Sự Sống.” Một khi chúng ta liên kết mật thiết với Đức Giêsu,
chúng ta cũng có thể thông truyền sự sống và niềm vui cho thế giới, giống như
Đức Giêsu xưa đã trả lại sự sống cho Ladarô và lau khô giọt lệ cho hai chị em
Máta và Maria… Kitô hữu phải sẵn sàng lao tới bất cứ nơi đâu có những anh em
cần được giúp đỡ, những nơi có những giọt nước mắt cần được lau khô, những nơi
có những lời cầu cứu đang chờ được đáp ứng.”
Gợi ý suy tư, xét mình
Đâu là nơi tôi đang đặt niềm hy vọng cuối cùng của cuộc đời mình?
Là những người được Thiên Chúa kêu gọi để nên dấu chỉ mang
tình yêu và hy vọng cho các bạn trẻ, tôi đang dấn thân ra sao để tạo lập niềm hy
vọng cho họ?
(Lê An Phong,SDB)