Tuần IV Mùa Vọng
năm B (Lc 1,26-38)
NÀY TÔI LÀ NỮ TỲ
CỦA THIÊN CHÚA
Trong Chúa Nhật
cuối cùng của Mùa Vọng, chúng ta được Giáo Hội, qua Phụng vụ Lời Chúa, giới
thiệu khuôn mặt của Đức Trinh nữ Maria.
1.
Việc
Chúa giáng trần lần thứ nhất đã được bắt đầu khi thôn nữ khiêm hạ ở Nazareth
chấp nhận lời truyền tin của Sứ thần Gabriel về việc Đấng Cứu thế sẽ thụ thai
bởi quyền năng của Chúa Thánh thần nơi lòng “người nữ đầy ơn phúc”. “Này trinh
nữ sẽ thụ thai, và … con trẻ được gọi tên là Giêsu” – Sứ thần nhắc lại lời của
Ngôn sứ Isaia (Is 7, 14).
Thiên Chúa là Đấng
cứu độ, là Đấng trung tín với lời giao ước. Ngài đã chọn cung lòng Đức Maria
một chổ xứng đáng để Con Một của Ngài nhập thể, để Ngôi Lời ngự đến trần gian.
Đức Maria nhận ra
sự trọng đại của lời hứa này qua giao ước giữa Thiên Chúa với dân Israel, dân
tộc mà Mẹ thuộc về. Đức Maria cũng nhận ra trách nhiệm thiêng liêng, cao cả và
nặng nề của “người được chọn để cộng tác vào công trình cứu độ của Thiên Chúa”.
Lời Mẹ nói “xin vâng” hàm chứa tất cả sự trăn trở vì biết thân phận mình và cả
lòng tin tưởng phó thác vì biết Thiên Chúa là Đấng giàu tình thương và đầy
quyền năng. “Này tôi là tôi tớ của Chúa, tôi xin vâng” – Với Mẹ, được phụng thờ
Thiên Chúa là một sự vinh hạnh lớn lao, theo cách hiểu của Kinh thánh (Tv 78,
70). Cũng vì tiếng “Xin vâng” đó, Đức Maria trở thành gương mẫu của một lối
sống “hoàn toàn cho Thiên Chúa” và thuộc trọn về Ngài. Còn chúng ta, phụng thờ
Thiên Chúa thường dễ bị cho là “gánh nặng”. Cần chăng một sự thay đổi liên tục
của chúng ta cho Mùa Vọng này!
2.
Thiên
Chúa muốn thực hiện lời hứa ơn cứu độ theo cách của Ngài và mời gọi Đức Maria
cộng tác. Mẹ trở thành mẫu gương cho chúng ta, không chỉ là việc “dọn lòng đón
Chúa” mà còn hơn thế nữa chuẩn bị tâm hồn chúng ta đón nhận ơn cứu độ. Mẹ đã từ
bỏ chương trình riêng của mình để thánh ý Thiên Chúa được thực hiện. Mẹ đã biết
dọn lòng mình khỏi những toan tính trần thế và sợ hãi trách nhiệm để Con Thiên
Chúa có thể được đến với con người trong thân xác phàm nhân. Chúng ta đã dọn
lòng xứng đáng chưa để đón nhận ơn Chúa, nhất là mỗi lần nhận lãnh Bí tích
Thánh thể? Chúng ta đã biểu lộ hình ảnh của Ngài trong ta thế nào qua lối sống
chứng tá hằng ngày? Có lẽ những điều này không phải là chuyện “mỗi năm phải chuẩn
bị một lần”, mà là chuyện cần làm hằng tháng, hằng tuần, hằng ngày.
Mùa Vọng đang đi
vào những ngày cuối và thoáng bên tai chúng ta những khúc ca của Giáng sinh.
Giáng sinh thật gần nhưng cũng sẽ mãi mãi xa vời và đơn điệu nếu ta không cảm
nhận những đổi thay của cuộc đời mình mỗi lần đón Chúa đến trong dịp Giáng
sinh, hoặc nếu chúng ta không thấy rạo rực vì đã được “nghe và thấy nhờ ánh
sáng Đức Tin” điều mà Thiên Chúa hứa về Ơn Cứu độ cho mọi người trên trần thế
này; rằng chính tôi cũng được hiệp thông và được dự phần vào hồng ân ấy nhờ Tình
yêu của Ngôi Lời Nhập thể.
Lạy Chúa, “Đấng đã
chẳng nề mặc lấy xác phàm nơi cung lòng Trinh nữ hầu giải phóng nhân loại lầm
than”, xin giúp con tin tưởng và phó thác nhiều hơn vào chương trình của Chúa –
vào kế hoạch yêu thương mà Chúa muốn chúng con tiếp tục chia sẻ với Ngài trong
hành trình cuộc sống mà chúng con đang tiến bước cùng với anh chị em của mình.
Như Mẹ Maria, chúng con sẽ trở nên chứng tá cho mọi người về “cuộc sống trọn
vẹn với Thiên Chúa cùng với lòng tín thác và khiêm cung”. Như thế, Giáng sinh
năm nay với chúng con sẽ là một cơ hội khám phá tình yêu Chúa và là dịp để nói
về Chúa cho mọi người con gặp gỡ. Amen.
(Barnaba Lê An Phong, SDB)
No comments:
Post a Comment