Tha thứ sao được khi bị phản
bội, Chúa ơi…
“Con không có ý
vào đây cầu nguyện lúc này, nhưng chân con như bị một ai đó đưa đẩy, khiến con
dừng lại nơi nhà thờ đây. Trong trí con hình như vẫn còn lảng vảng ý muốn đến
bên cây cầu cao bắc qua hai bờ sông ngoài kia và kết thúc mọi chuyện ở đó…
Chúa ơi, con
không thể tin và không muốn tin là giờ đây con chỉ có một mình. Sau gần mười
năm chung sống, người bạn đời đã thề hứa trước bàn thờ này là sẽ chung thủy cho
đến “đầu bạc răng long” đã quyết định rời xa con. Có một cái gì đó đã thay đổi
trong anh ấy mà con vẫn chưa thể hiểu được. Có lẽ với năm tháng, cuộc sống và
tình yêu giữa chúng con bị nhạt dần, cho đến một lúc không giữ được chăng? Nhưng
tại sao chứ, khi sống trong một mái ấm với những đứa con khôn lớn và xinh xắn,
với tình yêu mà con đã dành trọn cho anh ấy trong mọi sự, chồng của con lại đi
tìm kiếm một thứ khác? Con không tìm ra câu giải đáp, Chúa ơi!
Con thật không thể
tha thứ được cho cái “tội trăng gió”. Con muốn làm cho ra nhẽ để mọi người biết
bộ mặt thật và sự phản bội của anh ấy. Chuyện này đối với con, là một sự sỉ nhục
và là một tội ác khó thể tha thứ. Con đã dằn lòng và suy nghĩ không cùng vì con
cái, nhưng sự kiên nhẫn đã đi đến giới hạn cuối cùng, khi chồng của con bỏ đi
biền biệt một tuần và trở về nhà sáng nay trong ánh mắt dại khờ của người si
tình mất hồn. Chúng con đã to tiếng với nhau, và sự gì phải đến đã đến: con đã
ký ngay vào đơn ly dị do anh ấy soạn ra trong miễn cưỡng, lúc đầu óc bấn loạn…
Mà mọi sự có thể kết
thúc dễ dàng như vậy sao? Chúa biết rồi đó, lòng con nghẹn ngào, hụt hẫng, môi
con khô đắng. Đau đớn nhất là lúc nghĩ đến bao nhiều điều tốt đẹp mình đã làm
bây giờ chỉ còn là trống rỗng. Con thầm mong anh ấy quay về như xưa. Nhưng con
làm thể nào để tha thứ đây? Các con của chúng con cần sự hiện của bố. Con cần sự
hiện diện của người con yêu. Nhưng làm sao mà tha thứ được? Con thực tình không
muốn kết án và con cũng không có quyền để kết án anh ấy. Thôi, Chúa ơi, hãy làm
cách nào đó đi, hãy giúp hoán cải lòng chúng con, để trong hoành cảnh này chúng
con lại một lần nữa có thể hiểu nhau hơn. Hãy gởi một ai đó đến để cho con một
lời khuyên, con cần thật đấy!”
Con có thể tin vào sự hiện hữu
của một tình yêu chân thật chăng?
“Ánh mắt, nụ cười,
bóng dáng người bạn gái của con như hiện ra trước mắt. Chúa ơi, Con hình như con
đang trở thành kẻ thẫn thờ, đứng ngồi không yên. Hình như có người nào đó ghé
vào tai con và nói nhỏ “Anh là kẻ thất tình rồi!”. Và hình như đúng vậy!
Mà làm sao con có
thể quên được người ấy chứ! Đúng là con đã qua cái tuổi mộng mơ yêu đương của
những anh chàng thư sinh và đang dần bước vào tuổi “tam thập nhi lập” với công
việc ổn định. Con đã suy nghĩ về tình yêu cách cẩn thận, đứng đắn và đã chờ đợi
một ngày đẹp trời nào đó mình sẽ gặp “người trong mộng”. Tới lúc phải làm một
việc nghiêm túc. Và con đã gặp, đã quen, nhưng chuyện sau đó vài tháng…con chẳng
buồn nói nữa! Đúng là “dò sông dò biển dễ dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người”.
Chúa có biết là
những gì tốt đẹp con muốn và con đã làm tốt cho người ta, thì bây giờ người ấy đã
trả lại cho con bằng những điều trái ngược. Con chẳng biết phải làm gì nữa, chỉ
còn biết kêu trời khi bị lừa dối. Có cái gì đó khó hiểu của tình yêu mà con nghĩ
là mình phải học biết thêm và chịu vài kinh nghiệm đau thương, như có người bạn
nói với con vậy; đau nhiều rồi sẽ hết biết đau và sẽ “khôn hơn trong tình trường”.
Nhưng tình yêu loại đó là gì vậy? Chẳng còn một thứ tình yêu nào thật hơn sao?
Con có thể tin vào tình yêu mà chính Chúa đã nối kết con người lại với nhau
không? Hình như những người không tin Chúa cảm thấy nhẹ nhàng hơn vì họ có thể
chọn tình yêu kiểu “thị trường”. Còn con, có một vài ràng buộc khác mà lương
tâm con không thể cho phép. Như thế thì con chịu thiệt thòi quá!
Chúa ơi thật khó đấy! Chết
cho tình yêu như Chúa thì con không thể làm được rồi! Trong thâm tâm con vẫn
suy nghĩ rằng chữa lành sự phản bội bằng liều thuốc của thời gian thì con có thể
chờ đợi đấy, nhưng đánh mất niềm tin vào một tình yêu chân thật vì một thứ tình
yêu lừa dối thì con không muốn và không chấp nhận. Con hy vọng là sẽ có và vẫn
còn hiện hữu đâu đây thứ tình yêu thật ấy cho con. Con có thể tin vào sự hiện hữu
của một tình yêu chân thật nữa chăng?” (Lê An Phong, SDB)
No comments:
Post a Comment