Chúa ơi, sao bệnh tật lại
rơi vào con?
“Chúa ơi, con đã đoán
trước những gì đang xảy ra cho con khi nhìn thấy những triệu chứng kỳ lạ và những
cơn đau khác thường nơi mình. Dù vây, con chưa chuẩn bị tâm lý đủ để nghe tin về
căn bệnh quái ác mà mình đang mang. Các bác sỹ bảo con là “còn hy vọng, nhưng
hy vọng rất mỏng manh” và cần phải làm thêm nhiều xét nghiệm để biết chắc chắn
nguyên nhân những cơn đau lạ, rồi sau đó tìm phương pháp chữa trị… Đau đớn thể
xác bao nhiêu, tâm hồn chán nãn bấy nhiêu…
Chúa ơi, lần đầu
tiên con đã trải qua những ngày nghỉ lễ trong bệnh viện, trên giường bệnh, trong
không gian vắng người qua lại. Buồn chán thật, và tệ hại hơn là đầu óc con quay
cuồng vì nhiều vấn nạn mà mình chưa bao giờ nghĩ đến: vì sao lại là con với căn
bệnh quái ác này? Con phải sống trong sự chờ đợi một điều kinh khủng: cái chết sẽ
đến với con trong một thời gian gần như đã được định sẵn, vài ba tháng, may mắn
hơn là một hoặc hai năm…
Tệ thật đó, ai có
thể có can đảm để nghĩ đến chuyện này, khi mọi sự đang bình yên lại có thể kết
thúc trong một tình huống không mấy được chờ đợi. Con mất hẳn mọi bình tĩnh,
nghi ngờ tất cả, oán hờn tất cả, trong đó có cả Chúa nữa đó! Tại sao bệnh tật lại
rơi vào con, con đâu có làm gì xấu xa? Tại sao thằng A, con Z, ông B, bà X… đã
khiến bao nhiêu người đau khổ và oán thán vì những điều tệ hại họ làm cho mọi
người lại cứ nhâng nhâng, sống vui vẻ hưởng thụ, khỏe mạnh, sung sức? Còn con?
Con thấy bất công quá! Con có thể làm nhiều việc khác…
Nhưng xét cho
cùng, trong mấy ngày qua, con lại có nhiều thời gian để đối diện với sự thật và
nhìn lại chính mình. Chừng ấy năm sống ở đời con cũng chưa làm gì cho “ra hồn”.
Đời sống đạo đức nhiều lúc chỉ là bề ngoài và lời cầu nguyện nhiều khi chỉ là
chuyện “làm cho xong bổn phận”. Giờ đây con mới thấu hiểu hơn giá trị của thời
gian và sức khỏe mà bao nhiêu năm con đã phung phí vì những chuyện vô bổ. Đó là
những món quà lớn con nhận từ Trời Cao nhưng con chưa bao giờ nhơ nói một lời
cám ơn. Giờ đây con mới cảm thông hơn với những ai kém may mắn hay bệnh tật như
mình; con mới hiểu thế nào là nỗi đau nơi thể xác và sự thất vọng khôn cùng của
tâm hồn khi mình chẳng còn biết trông cậy vào ai. Nhìn vào ánh mắt đầy yêu
thương, cảm thông và có… một chút nước mắt của những người thân đến thăm viếng
và chăm sóc mình, con cảm thấy yêu mến họ nhiều hơn. Con thầm cám ơn Trời Cao
và chợt nghĩ: Người ta sẽ sống ra sao khi trong hoàn cảnh tương tự họ bị bỏ rơi
bên lề cuộc đời? Giờ đây “nếu chỉ còn một ngày để sống”, con có thể làm thêm được
điều gì tốt lành hơn cho mọi người?
… Con biết Chúa
đang lắng nghe nỗi buồn của con, lắng nghe cả tiếng đau thương, oán giận, trách
mắng của con nữa. Nhưng con hy vọng là Chúa biết lòng con, và một lúc nào đó,
xin giúp con nhận ra rằng sống và chết đều có giá trị của nó, để con biết đón
nhận với sự thanh thãn hơn”.
Chúa ơi, cái chết lại oan
nghiệt vậy chăng?
“Chúa ơi, với một
nén hương thắp trên bàn thờ…con nhìn vào những bức ảnh, con nhắm mắt hồi tưởng…
Chúa ơi, ngày cuối năm con ngồi nhẩm tính: chỉ trong ít tháng, nhiều người thân
trong gia đình và bạn bè của con đã từ giã thế giới này. Con không thể cầm lòng
được khi nghĩ đến sự mất mát, đau thương ấy… Kiếp người thật là ngắn ngủi. Người
lớn tuổi ra đi mang theo nhiều kỷ niệm của cuộc đời con. Người trẻ tuổi ra đi,
khi tuổi xuân còn phơi phới, mang theo tất cả những ước vọng của con dành cho họ,
mang đi cả mơ ước của họ và của con nữa!
Chúa ơi, khi đối
diện với những mất mát đau thương, con càng thấm hơn nỗi sợ hãi cho tương lai.
Thật chẳng có ý nghĩa gì khi phải lăn lộn, bon chen, tranh giành…để rồi cuối
cùng một giờ nào đó, hay một cách thật bất ngờ, người ta sẽ phải kết thúc tất cả
mọi sự nơi đôi tay lạnh cứng và buông xuôi, nơi khói hương nghi ngút cùng những
lời cầu kinh buồn…
Hình như thế, con
đang sợ cái chết và sợ luôn cả cuộc sống nữa, sống làm chi để rồi lại chết…không
biết mình có suy nghĩ đúng đắn không đây! Cũng vì đó mà con thấy mình đang đi “nước
cờ đôi”: Một phần con thấy mình chững chạc hơn trong những gì mình suy nghĩ,
hay có vẻ nghiêm túc hơn với những chọn lựa và quyết định hành động. Phần khác
con thấy mình tỏ ra dễ liều lĩnh và ngu xuẩn hơn trong nhiều việc vì nghĩ là “làm
gì thì làm, rồi mọi chuyện cũng sẽ kết thúc như nó phải là…, làm thêm gì cho mệt,
nghĩ thêm chi cho phiền, cứ sống giờ nào hay giờ đó là đủ rồi!”. Nghe ra có vẻ “có
lý”, nhưng thật tâm con luôn mong ước mọi sự đều kéo dài, bền vững và trọn vẹn,
chứ không tạm bợ, chắp vá. Thật đáng sợ vì cuộc chiến tranh trong tâm hồn, nhưng
mà đúng là con đang sống như vậy.
Có người nói với
con rằng hạnh phúc thật không ở đời này mà ở đời sau. Có người nói chết là hết
chuyện. Có người bảo cuộc sống là một “quà tặng quý báu nhất” nên phải biết
trân trọng nó. Có người lại muốn chết cho hết khổ. Thiên hạ, “năm người mười ý”
thế, còn con?
Thực lòng, có lúc
con cảm nhận một cách bâng quơ rằng cuộc sống phải có giá trị nào đó người ta mới
tìm cách này cách khác, thậm chí dám trả bằng bất cứ giá nào để giành giật nó lại
trong tay tử thần của bệnh hoạn, của tai nạn… Và cả cái chết cùng vậy: có những
cái chết “vô nghĩa”, nhưng có nhiều cái chết mang đến sự tiếc thương vô cùng,
khi người nào đó, một cách rất anh hùng, biết chết đi cho nhiều người được sống
hay để cứu nhiều mạng người khỏi chết. Vậy thì có một điều quan trọng gì đó ẩn
sâu nơi mỗi cuộc đời và nơi sự sống mà con chưa hiểu hết chăng? Chắc là con phải
suy nghĩ đây. Xin Chúa hãy giúp con hiểu được điều đó hơn”. Amen. (Lê An
Phong,SDB)
No comments:
Post a Comment