Con cần một chút “nghỉ ngơi
tinh thần” chăng?
“Chúa ơi, chiều
tàn, và con trở về nhà sau một ngày làm việc. Con gần như kiệt sức vì nhiều thứ
lặt vặt ở văn phòng. Buổi tối ở nhà, nhiều khi con cũng chẳng được yên nữa vì còn
nhiều người cứ tiếp tục gọi điện, hỏi han, đề xuất…
Làm sao con có thể cầu nguyện đây khi trong đầu óc mình cứ loanh quanh chuyện đã làm, chuyện sẽ và phải làm ngày mai? Lòng con như một khúc cây khô, không có một chút nhựa để có thể làm nảy ra một vài chồi non. Con lại càng khô khan hơn khi chẳng tìm được ai để nói những điều này. Mà nếu con có nói, thì lại chuyện cũ, “biết rồi khổ lắm nói mãi”. Rồi con có nói hay không thì ngày mai lại phải bắt đầu mọi sự, phải làm tiếp những gì dang dỡ, phải hoàn tất một số việc cần thiết; phải… và phải…cho đến tận thế chăng?
Dù sao, con cũng cảm thấy rằng không nên than vãn quá nhiều, vì rằng con cũng may mắn hơn những ai không có công việc để làm, hoặc không đủ sức để thực hiện những gì mình thích và ngay cả những gì mình phải làm hằng ngày. Con cũng không muốn mình làm ít hơn những gì mình có thể. Mấy nén bạc Chúa ban cho con, tùy theo khả năng, sẽ phải phát sinh những lợi nhuận, phải có ích cho con và cho mọi người, con không thể làm ít hơn hay lười biếng hơn được!
Hình như một lần, con có nghe câu chuyện này trong Tin mừng: khi các môn đệ, sau một ngày làm việc mệt nhọc trở về, đã được nghe Thầy mình khuyên rằng “anh em hãy tìm một chổ mà nghỉ ngơi”. Cần chăng cho con bây giờ một chổ nghỉ ngơi, “vì ngày nào có sự đau khổ của ngày ấy”. Con cần một khoảng cách tách biệt với những bận rộn âu lo cho tâm hồn thanh thản, “vì hoa trên đồng không may không dệt mà vẫn đẹp và tỏa hương”. Con cần một chút lắng động và chút khoảng lặng bình an để thăng hoa với những gì thanh cao hơn mọi thứ vật chất tầm thường quanh mình, vì “trước tiên hãy tìm sự công chính của Thiên Chúa, còn mọi sự khác Ngài sẽ ban cho sau”. Chúa ơi hãy giúp con một chút bình an trong tâm hồn, để con nghỉ ngơi lại sức.
Ngày mai, lại một ngày mới sẽ tới, con hy vọng là mình sẽ sống và nếm hưởng vui buồn của nó - một ngày mà chưa một ai trên trần gian này nếm hưởng trước đây. Và như vậy cũng là diễm phúc cho con rồi, tạ ơn Chúa. Amen”.
Con cần phải kêu lên và Chúa
có nghe không?
Chúa ơi, con đã
trở về nhà, quăng xe vào góc sân và lững thững đi vào phòng như mọi hôm. Đầu óc
con trống rỗng. Công việc nhàm chán và tẻ nhạt. Mọi người quanh con thì lạnh
lùng. Những người quản lý thì khắc nghiệt. Lương tiền thì chẳng biết tới đâu!
Hình như cuộc sống của con đang trong những ngày không mây ổn định lắm mà con chưa biết thóat ra cách nào đây! Con chẳng hy vọng gì vào ngày mai khi mọi sự cứ phải tiếp tục như thế này, nhạt nhẽo, lạnh lùng, vô vị, nhàm chán… Ăn vội vài miếng rồi xem tivi ư? Lại chuyện giết người, đâm chém, thiên tai làm đau cả đầu. Nhà trọ chật chội, ồn ào, có muốn nhắm mắt cũng chẳng yên…Lại những ngày gần Tết…Lại lo toan...
Con không muốn cầu nguyện thêm nữa, vì xem ra kêu hoài mà chẳng ai nghe. Con định nín lặng, để cho sự chán nãn trỗi dậy và mang con đi đâu cũng được nhưng lại thôi, vì nếu con lặng thinh thì ai sẽ nghe tiếng con, ai hiểu được con.
Con muốn gào to lên ngay bây giờ với cả sự bực tức từ trong lòng mình. Con muốn gào to lên những gì nặng trong lòng mình để muốn biết Chúa có nghe không, vì Chúa nói là “kêu đến ta thì ta đáp lời, lúc gian truân có ta ở kề bên”. Con đợi câu trả lời của Chúa đó!”
(Lê An Phong,
SDB)
No comments:
Post a Comment